Bị mẹ chồng t//át 3 cái, chồng còn hùa theo: “Không vợ này thì vợ khác, mẹ chỉ có một mà thôi”, tôi quệt nước mắt, âm thầm làm một việc khiến cả nhà chồng trở thành v/ô gi//a cư/…

Tôi và Huy cưới nhau được ba năm. Anh là con trai một, nên sau khi kết hôn, tôi dọn về sống cùng bố mẹ chồng ở căn nhà ba tầng giữa trung tâm thành phố. Ngày cưới, mẹ chồng từng nắm tay tôi cười bảo: “Con cứ yên tâm, mẹ coi con như con gái.” Khi ấy tôi thật sự tin, nghĩ rằng chỉ cần sống chân thành, bà sẽ thương mình. Nhưng cuộc đời không đơn giản như thế.

Ngay từ những ngày đầu, bà bắt tôi dậy từ 5 giờ sáng nấu ăn, dọn nhà, rồi đi làm, tối về lại cơm nước, giặt giũ. Chồng tôi thì coi việc đó là “bổn phận đàn bà”. Mỗi khi tôi mệt, anh chỉ nhún vai: “Có mẹ rồi, phải phụ giúp cho bà, đừng than.” Tôi cắn răng chịu đựng, bởi nghĩ rằng phụ nữ lấy chồng phải biết nhẫn nhịn.

Mọi chuyện lên đến đỉnh điểm vào hôm ấy — ngày giỗ ông nội. Tôi dậy từ sớm lo mọi việc, nhưng vừa đặt mâm cỗ lên bàn thì con mèo của nhà hàng xóm chạy vào, làm đổ nồi canh gà tôi vừa nấu. Mẹ chồng bước vào đúng lúc ấy, thấy mâm cỗ lộn xộn thì tức giận quát lớn:

— Cô làm dâu kiểu gì vậy? Giỗ tổ tiên mà bày ra thế này à?

Tôi run run giải thích, rằng do con mèo làm đổ. Nhưng bà chẳng nghe, tiến lại gần, giơ tay tát thẳng vào mặt tôi một cái, rồi thêm hai cái nữa, nảy lửa. “Cho chừa cái tội vụng về, không biết tôn trọng tổ tiên!”

Mặt tôi nóng rát, nước mắt trào ra. Tôi quay sang nhìn Huy, mong anh bênh vực, nhưng anh chỉ lạnh lùng nói:
— Em làm mẹ nổi giận là sai rồi. Không vợ này thì vợ khác, mẹ chỉ có một mà thôi.

Tôi chết lặng. Người đàn ông từng hứa che chở cho tôi, giờ lại quay lưng khi tôi bị sỉ nhục. Trong khoảnh khắc ấy, tôi hiểu rằng tình yêu của mình đã đến hồi kết.

Đêm đó, tôi dọn qua phòng trọ gần cơ quan, gửi đơn xin ly hôn qua email cho anh. Còn một việc tôi chưa nói — căn nhà mà họ đang sống, thực chất đứng tên tôi.

Năm đó, khi mới cưới, bố mẹ tôi cho tôi một khoản tiền lớn, bảo: “Sau này có khó khăn thì còn chỗ dựa.” Huy muốn mua nhà, nhưng vì anh không đủ tài chính, tôi đã góp gần như toàn bộ số tiền tiết kiệm để trả trước. Sổ đỏ ghi tên tôi, nhưng tôi không bao giờ nhắc đến, bởi tin tưởng chồng. Anh và mẹ luôn nghĩ căn nhà ấy do “bên nội” bỏ tiền mua.

Sau khi rời đi, tôi âm thầm liên hệ với luật sư để tiến hành thủ tục chuyển nhượng. Tôi không muốn đuổi họ, chỉ định bán căn nhà rồi chia lại phần đúng luật. Nhưng khi biết chuyện, mẹ chồng và Huy lại kéo đến cơ quan tôi, chửi bới om sòm, nói tôi “phản bội”, “đồ đàn bà vô ơn”.

Tôi vẫn im lặng, chỉ đưa họ bản sao giấy chứng nhận quyền sở hữu. Khi nhìn thấy tên tôi rõ ràng in trên đó, cả hai người đều sững sờ. Mẹ chồng tái mặt, còn Huy thì lắp bắp:
— Không… không thể nào!

Tôi nói nhẹ:
— Từ nay, con xin phép không làm dâu nhà mình nữa. Nhà con đã bán, tiền con sẽ gửi phần anh theo luật. Còn lại, mẹ cứ tìm nơi ở khác.

Một tuần sau, hợp đồng mua bán hoàn tất. Tôi chuyển đến căn hộ nhỏ gần công viên, bắt đầu lại cuộc sống mới. Ngày bàn giao nhà, tôi đứng nhìn căn nhà từng là “tổ ấm” của mình, giờ trống trơn. Mẹ chồng và Huy ngồi ở bậc thềm, mắt thất thần, không tin nổi rằng chỉ trong vài ngày, họ mất hết tất cả.

Tôi không hả hê, nhưng lòng bình yên lạ lùng. Ba năm qua, tôi sống trong nước mắt và sự chịu đựng. Giờ, tôi chỉ muốn sống cho mình.

Vài tháng sau, tôi nghe tin Huy phải thuê nhà ở ngoại ô, mẹ anh ốm suốt vì cú sốc. Bạn bè hỏi tôi có hối hận không, tôi chỉ mỉm cười:
— Không. Tôi không trả thù ai cả. Tôi chỉ trả lại những gì thuộc về mình, và tự giải thoát khỏi nơi không còn tình thương.

Ngày nhận được tờ giấy ly hôn chính thức, tôi đứng trên ban công nhìn thành phố rực sáng. Trong lòng tôi, chẳng còn oán giận, chỉ có một sự nhẹ nhõm.

Tôi từng là người vợ hiền lành, nhẫn nhịn. Nhưng khi người ta coi lòng tốt là điều hiển nhiên, thì sự im lặng chính là vũ khí mạnh nhất. Tôi không đánh trả, không cãi vã — chỉ chọn cách rời đi và khiến họ hiểu: không ai có thể mãi chà đạp người khác mà không trả giá.

Tôi khép lại quá khứ, mở ra chương mới cho chính mình. Bởi đôi khi, “âm thầm làm một việc” không phải để hủy diệt ai, mà để cứu chính trái tim mình khỏi những vết thương đã quá lâu chưa được chữa lành.